Thấy bọn họ có khả năng tốt như thế, cũng không cần mình, Ôn Văn liền mượn cớ đi điều tra tai họa ngầm rời khỏi trung tâm thị trấn.
Tìm một hơi không người mang Lý Đại Trang và Đào Văn vẫn còn hôn mê ra ngoài.
"Bây giờ nơi này đã an toàn, kẻ đầu sỏ đã bị giải quyết, hai người chỉ cần chờ người của Hiệp Hội Thợ Săn tới là được, đến khi đó Hiệp Hội Thợ Săn sẽ mời cậu gia nhập, đừng từ chối." Ôn Văn thản nhiên nói.
"Chuyện này là ngài giải quyết hả?"
Ánh mắt Lý Đại Trang sáng lấp lánh nhìn Ôn Văn, cậu đã được Ôn Văn cứu quá nhiều lần nên đã trở thành fanboy của anh.
Ôn Văn cười không nói, không từ chối cũng không phủ nhận, để hai người bọn họ ở lại nơi này, mình thì tiếp tục dạo quanh trong trấn.
"Không từ chối thì tức là do anh ta giải quyết rồi, mình cũng phải trở thành người giống như thám tử Ôn vậy... ừm, phải bắt đầu từ biến thái!"
Nhìn bóng lưng Ôn Văn, trong mắt Lý Đại Trang tràn đầy màu sắc, sau đó khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười rất giống với Ôn Văn.
Cười xong, Lý Đại Trang phiền não day day khóe miệng nói: "Không hổ là thám tử Ôn Văn, ngay cả cười cũng khó hơn người ta nhiều tới vậy."
Ôn Văn chắp tay sau đít, chậm rãi bước trên đường phố thị trấn Cổ Tích, lúc này phần lớn mọi người đều đã bị Tống Lăng tập trung lại ở trung tâm thị trấn Cổ Tích, vì thế rất nhiều nơi không có bóng người.
"Màn hình này tốt, của mình."
"Máy vi tính này ngon, của mình."
"Cái giường lớn hình trái tim màu hồng nhạt này không tồi, của mình nốt!"
"Chậc... pho tượng này gợi cảm quá, mốt về bảo Từ Hải làm thành người thật cho mình..."
Chỉ cần là thứ Ôn Văn cảm thấy hợp mắt thì anh sẽ chuyển vào trạm thu nhận, mà thị trấn Cổ Tích lớn như vậy, thứ anh thấy hợp mắt rất nhiều.
Ngoại trừ vật dụng trong nhà, ngay cả nguyên liệu nấu ăn trong kho hàng của thị trấn Cổ Tích cũng bị Ôn Văn lấy đi phân nửa, tuy phần lớn nguyên liệu nấu ăn đều có vấn đề nhưng Ôn Văn lấy không phải cho mình ăn, mà là cho quái vật ăn.
Nơi này sắp bị hiệp hội san bằng, thay vì để hiệp hội gom những thứ này đi bán với giá rẻ, còn không bằng để Ôn Văn mang đi.
Siêu thợ săn vốn có quyền lợi tự xử lý chiến lợi phẩm của mình, cho dù anh bị phát hiện hành vi đang càn quét ở nơi này cũng không có ai tới truy cứu trách nhiệm.
Đang vui vẻ cướp bóc, Ôn Văn tai thính mắt tinh nghe thấy chút âm thanh không được hài hòa cho lắm, vì thế anh đã nhảy lên nóc nhà, quan sát tình huống con phố đối diện.
"Thằng khốn khiếp kia trốn đi đâu rồi hả?" Một thanh niên hơi mập tức tối nói.
Một người trẻ tuổi mọc ra cánh tay quái vật đập bể một tảng đá nói: "Nhất định phải tìm ra bọn nó, trước đó hắn thừa dịp chúng ta thần trí mơ hồ mà bắt nạt quá quắt, bây giờ chúng ta lợi hại hơn rồi, nhất định phải tìm hắn trả thù ali5!"
"Làm tao bất mãn là vì sao những người khác có thể ở nơi này hưởng thụ mà chúng ta lại bị khống chế phải làm trâu làm ngựa cho đám quái vật kia, rõ ràng đám chó FA chúng ta còn đáng thương hơn chúng." Tiếp đó, một thanh niên mặt ngựa nói.
Hắn nói xong liền được đám người kia đồng ý.
Tất cả mọi người đều là nhân loại bị vây ở đây, dựa vào cái gì phân biệt người này có thịt cá mà bọn họ thì chỉ có thể gặm bánh bao chứ, đối xử khác biệt này làm bọn họ cảm thấy không công bằng.
Đang giận dữ thảo luận, bọn họ không phát hiện ra Ôn Văn đang rình coi ở một nơi bí mật.
Đây là một đám lính bài tây, bọn họ cũng giống như Đào Văn, đều là nhân loại bị khống chế, nhưng hiện giờ thông qua sắp đặt của Tống Lăng nhận được sức mạnh, khống chế cũng biến mất.
Bọn họ bị Tống Lăng lệnh cho ở nơi này duy trì trật tự, tìm được những người khác thì đưa bọn họ tới thị trấn, vì thế Ôn Văn mới gặp được bọn họ.
"Xem ra là muốn báo thù đám quái vật đã bắt nạt mình trước kia... vậy thì cứ tùy ý bọn họ đi."
Đám thanh niên kia lục lọi nơi này hỗn loạn cả lên nhưng không phát hiện được gì, chỉ đành giận dữ bỏ đi.
Ôn Văn cũng bắt đầu tiếp tục cướp vét, đột nhiên anh ngừng lại, tò mò nhìn sàn nhà.
Chỉ thấy chỗ sàn nhà mà bọn họ giẫm khi nãy có một thứ lộ ra, nhìn giống một bức vẽ hình người.
Sau khi từ dưới đất chui ra ngoài, cơ thể như tranh vẽ của người này phình to lên, biến thành một bóng người mặc áo khoác bài tây, chẳng qua lớp da của hắn tinh xảo hơn những tên lính bài tây khác mà thôi.
Hắn chính là quản lý của nhóm lính bài tây, tướng quân bài tây!
Trước khi thị trấn Cổ Tích xảy ra chuyện, hắn chịu trách nhiệm duy trì an ninh nơi này, mà thuộc hạ chính là đám lính bài tây bị tẩy não.
Tuy bị hắn được yêu cầu là không thể giết người nhưng dày vò đám thuộc hạ cũng khá vui sướng, đám thanh niên kia bị hắn chơi rất thảm, vì thế bây giờ mới đặc biệt tìm tới để trả thù.
"Chậc, nếu không phải không muốn gây sự chú ý cho người khác, lén tìm cơ hội đi ra ngoài, tao mà sợ bọn mày tìm tao sao?" Tướng quân bài tây liếc nhìn theo hướng đám thanh niên rời đi, khinh thường nói.
Cho dù lính bài tây đã lấy lại được sức mạnh nhưng nó đã bị rơi xuống cấp bậc rất thấp, nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng nghiền ép đám binh lính kia như trước.
Dù sao thì trước kia hắn cũng là một quái vật cấp Tai Nạn, hiện giờ tuy rơi xuống cấp Tai Hại nhưng cũng không phải là đối tượng mà đám người kia có thể dễ dàng bắt nạt.
"Mày không sợ chúng tìm mày, vậy còn tao?"
Ôn Văn giống như hồn ma đáp xuống phía sau, tò mò hỏi.
Quản lý cấp cao của thị trấn Cổ Tích trước kia hẳn là đều đã bị Tống Lăng gọi tới trung tâm, sao tên này lại một mình trốn ở đây?
"Ai, ai..."
Nghe thấy âm thanh, tướng quân bài tây giống như chim sợ ná kinh hoảng nhảy dựng, sau khi lấy lại tinh thần thì ném vài lá bài tây về phía Ôn Văn.
Những lá bài này giống như phi tiêu bay về phía Ôn Văn, Ôn Văn đưa tay về phía trước, một tấm màn ánh sáng trong suốt hiện ra ở trước mắt, ngăn lại những lá bài kia.
"Uy lực của những lá bài này so với đạn bình thường còn mạnh hơn." Nhìn thấy uy lực của lá bài, ánh mắt Ôn Văn sáng rực.
Tấn công mạnh hơn đạn bình thường một chút, đối với Ôn Văn thì cũng tạm được, chung quy thì có ít vẫn hơn là không có.
Nhưng ý nghĩa tượng trưng vượt xa ý nghĩa thực dụng, Ôn Văn nghĩ rằng dùng bài tây làm vũ khí thì trông khá là bảnh, vì thế anh đã nhìn trúng vị tướng quân bài tây này.
Đối với quái vật mà nói, bị Ôn Văn coi trọng tức là bị bi kịch phủ xuống đầu.
Thân hình Ôn Văn chợt lóe, trực tiếp lẻn tới bên cạnh tướng quân bài tây, một quyền đấm vào lồng ngực hắn.
Tướng quân bài tây không biết đã sử dụng phương pháp gì mà cơ thể trở nên trơn trượt, nắm đấm của Ôn Văn bị giảm đi một phần sức mạnh.
Nhưng nếu là trước kia thì hắn có thể dùng chiêu này né tránh công kích của Ôn Văn, nhưng hiện giờ hắn không thể hao mòn toàn bộ sức mạnh của Ôn Văn, trực tiếp bị đấm bay ra ngoài.
Trong quá trình bay đi, cơ thể hắn đột nhiên biến thành bẹp dí, bỏ xuống hết phần lớn sức mạnh, vững vàng rơi xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, cơ thể hắn phồng lên thành nguyên hình, cực kỳ hoảng sợ nhìn Ôn Văn.
Hắn biết, lần này mình đã gặp phải phiền phức, vì thế hắn vội vàng bổ nhào sang phòng bên cạnh, hắn không mở cửa mà trực tiếp từ khe cửa, chui vào trong!
"Chậc, đúng là có tài, mày đúng là con heo nái già mang theo lớp áo trùm, hết bộ này tới bộ khác."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo